Đọc thơ của chị, dường như không thấy điều gì ràng buộc được cảm xúc của chị, kể cả cấu tứ và niêm luật trong thơ. Thảo viết cho riêng chị nên những vần thơ cứ thật thà tuôn như mưa, trào như nắng và khát khao như những cánh đồng.
"Vì ở nơi này ta có nhau" là tập thơ đầu tay của Thu Thảo. Chị vốn cầu toàn trong mọi thứ nên đứa con tinh thần đầu tiên được chị dành rất nhiều thời gian và tâm huyết. Mỗi bài thơ là một bông hoa trên thảo nguyên tâm hồn của chị, thênh thang bát ngát nụ cười và cả những ngổn ngang bề bộn của niềm riêng.
Thảo yêu thơ bằng tình yêu trong sáng và thánh thiện nên thơ chị đôi khi trong veo tình đời. Thơ chị mỏng manh như cơn mưa đầu mùa mát rượi, như bông bồ công anh nương mình cùng cơn gió để bay lên.
"Nhớ nhung tìm về em nhé
Cỏ may níu nổi trăng sao?
Hắt hiu những chiều nông nổi
Mưa bay ký ức tuôn trào..."
(Bâng khuâng tháng Tám)
Tôi gọi thơ Thảo là khúc ngân của những cánh đồng bởi tôi thấy trong thơ của chị dường như đã pha sẵn giai điệu, những giai điệu ngọt ngọt hơi men ủ sau bao ngày thương nhớ. Những giai điệu giống mềm mại và quyến mến bước chân người đa mang.
Ở tập thơ đầu tay, Thu Thảo thử sức mình trong nhiều thể loại nhưng thơ tự do Thảo viết bay hơn. Có lẽ vì thể thơ tự do không bó buộc cảm xúc. Chị thoải mái thả hồn mình vào ngôn từ. Như con ong chăm chỉ, Thảo tìm phấn hoa giữa bề bộn công việc hàng ngày để rồi gom lại thành mật ngọt trong từng câu chữ mà đôi khi chẳng hề thấy có vần điệu gì nhưng vẫn mềm trôi.
Trong một bài thơ Thảo viết:
"Đàn bà như em không thích ngủ mê
Cũng chẳng thích tắm lại dòng sông xưa cũ
Ừ! có thể lâu lâu em ngồi nghiền ngẫm
Về những gì đã qua nhưng sẽ chẳng quay lại lấy một lần.
Đàn bà vốn dĩ dửng dưng
Trước cả yêu thương để đêm về ôm vào lòng hết thảy
Gột bỏ lớp phấn son, luồn tay vào ngực nhói
Đứng trước anh vẫn im lặng đến lạ kỳ"
(Đàn bà yêu)
Không biết chị viết cho riêng mình hay viết cho bao người đàn bà khác. Chỉ biết rằng đọc bài thơ này như tìm thấy mình đâu đó. Cứ cuồng si yêu và cuồng dại một đời. Chỉ có những cảm xúc xuất phát từ trái tim mới dễ dàng chạm tới được trái tim của người đọc. Những vần thơ của Thảo tuy rằng chưa chạm tới sự lấp lánh của ngôn từ, sự mới lạ của cấu tứ nhưng đã chạm đến trái tim của nhiều người. Tin rằng với tình yêu dành cho thơ, Thảo sẽ còn tiến xa trên hành trình chinh phục bạn đọc bằng văn chương. Chúc cho những khúc ngân của chị sẽ là cảm xúc đọng lại mãi trong lòng của những ai cầm trên tay tập thơ này.
Phuongnamplus.vn trân trọng giới thiệu một số bài thơ của Thu Thảo:
ĐÀN BÀ YÊU
Có gì đâu mà phải buồn đau
Chia tay thôi, anh theo về lối cũ
Em cũng bước thật nhanh chẳng cần ai níu giữ
Thế là kết thúc một chuyện tình
Đàn bà cứ cả nghĩ linh tinh
Có gì đâu mà không thể vượt qua mùa giông bão
Có gì đâu mà buồn, cách xa là chuyện nhỏ
Cũng rất bình thường khi đôi lứa đã hết nợ, duyên
Anh có thể sẽ rất ngạc nhiên
Bởi lúc em yêu cũng nhiệt cuồng như các nàng thơ khác
Nhưng anh ạ! Với em khi buông tay nhau là hết cả
Sẽ chẳng còn vương vấn gì thêm
Rồi ngoài cuộc đời kia em sẽ lại gặp những ấm êm
Bỏ lại hết những dại khờ mà anh tặng cho em như chính niềm tin vào tượng đài là anh đó
Cảm ơn anh, em đã trưởng thành hơn khi chân vừa chạm ngõ
Bình dị em trở về với cuộc sống của mình em
Có thể sau này em sẽ yêu thêm
Một, hai hay nhiều người tuỳ vào duyên nữa
Có thể sau này anh sẽ quay trở lại
Tìm em và nối lại những hẹn thề
Đàn bà như em không thích ngủ mê
Cũng chẳng thích tắm lại dòng sông xưa cũ
Uh có thể lâu lâu em ngồi nghiền ngẫm
Về những gì đã qua nhưng sẽ chẳng quay lại lấy một lần
Đàn bà vốn dĩ dửng dưng
Trước cả yêu thương để đêm về ôm vào lòng hết thảy
Gột bỏ lớp phấn son, luồn tay vào ngực nhói
Đứng trước anh vẫn im lặng đến lạ kỳ
Đàn bà như em, anh có gọi cả trăm lần cũng cứ bước đi
Tìm một góc riêng tự mình biết thế nào là đau nhói
Nếu đã xa nhau xin anh đừng về gọi
Em chẳng quay lại đâu, mãi bướng bĩnh lầm lì.
CÔ GÁI THÁNG 12
Anh viết tặng em bản tình ca mùa đông
Dành riêng cho em ấm nồng đôi mắt
Mùa đông là cái mùa anh yêu và thương nhất
Có Cái lạnh cắt da rét tím môi cười
Có cô gái mùa đông lạnh buốt bờ môi
Tháng 12 mẹ sinh em trong một ngày dông gió
Cô gái ạ! Tháng 12 về rồi đó
Vườn cải góc sân cũng vào độ ươm vàng
Cô gái tháng 12 rất đỗi dịu dàng
Bướng bướng ngang ngang và nồng nàn như gió
Cô gái tháng 12 thường hay ra đầu ngõ
Đứng nép mình tựa hoa lá xôn xao
Người ta bảo cô gái tháng 12 có nét đẹp thanh cao
Ưa tự do và làm những điều mình thích
Nhưng anh thấy cô gái của anh có phần dung dị
Biết hy sinh, nhường nhịn để yên bình
Cô gái tháng 12 thường hay nghĩ linh tinh
Bao mệt mỏi thường tự mình dấu kín
Khoác cho mình lớp áo choàng màu nhiệm
Tất cả đều ổn mà, e cũng thế chẳng nghĩ suy
Cô gái tháng 12 thường dạn dĩ bước đi
Thường chủ động rời xa nơi làm cô đau nhói
Dù có thương yêu nhiều như cỏ cây đồng nội
Vẫn nuốt ngược vào trong cố tỏ vẻ lạnh lùng
Cô gái tháng 12 thường rất cô đơn
Khác xa vẻ ngoài hồn nhiên cười đùa lí lắc
Cô gái mùa đông với nhiều thắc mắc
Rồi tự trả lời cho câu hỏi chẳng vì đâu
Anh yêu rất nhiều đôi mắt màu nâu
Trong veo đến lạ kỳ với ánh nhìn ấm áp
Cô gái của anh cũng thường hay hát
Ngêu ngao, ngêu ngao bản ballad giao mùa
Anh biết em chẳng thích hơn thua
Cười ngạo nghễ là cho qua tất cả
Không có nghĩa em dễ dàng như cây bàng trút lá
Mà em vốn hiên ngang thiện hạnh với đời
Tháng 12 em như gió mây trôi
Lãng đãng, ru yên thích ngủ vùi quên ngày mưa giá rét
Cô gái tháng 12 tóc không thèm tết
Mà thả buông hoang hoải rối bời
Cô gái tháng 12 thường nở nụ cười
Để che đi những nỗi buồn và gương mặt đã từng tràn nước mắt
Cô gái vẫn luôn đi tìm một vòng ôm thật chặt
Nhưng vẫn dối lòng từ chối những thiết tha
Tháng 12 yêu quá những thật thà
Cô gái vẫn mong manh khát khao về miền nắng
Cô gái của anh có nhiều nỗi niềm sâu thẳm
Có gió hắt hiu, nhiều lắm những lạnh lùng
Có phải em sinh vào một ngày đông
Nên cái lạnh đã theo em đi qua bao mùa lá rụng
Vì thế em luôn yêu những màu hoa vàng ruộm
Chút nắng nhẹ nhàng có đủ ấm một hồn thơ?
Tháng 12 cây cỏ cũng xác xơ?
Nhưng anh biết em vẫn là em cô gái tháng 12 bước qua đời nghiệt ngã
Hãy để anh mang chút hanh vàng từ phương nam về tặng
Gắn lên ánh mắt nâu, đôi má thắm, môi hồng.
QUÊ HƯƠNG
Mệt mỏi quá con muốn về bên mẹ
Về với quê nhà, hoa trái đưa hương
Về với mẹ cha một nắng hai sương
Tần tảo gánh gồng nuôi con ăn học
Con muốn về thăm tình làng nghĩa xóm
Bát chè xanh, rau muống luộc, dưa cà
Rất đơn sơ và cũng thật đậm đà
Về bên mẹ con thấy mình thơ dại
Về bên mẹ con mơ mình trẻ lại
Được yêu thương, được chăm chút nuông chiều
Chỉ có quê mình duy nhất con yêu
Yên bình lắm trong những chiều tắm mát
Yên bình lắm trong từng câu hát
Khúc đưa nôi mẹ vẫn hát mỗi chiều
Có cánh đồng xanh thẳm biết bao nhiêu
Cò bay lả vươn mình theo gió hú
Con về đây tìm một nơi nương trú
Ấm thân gầy trong ngày tháng hoang xiêu
Về nơi đây con học được rất nhiều
Tình quê hương như cánh diều no gió
Càng mỏng manh thì con càng phải tỏ
Cuộc đời này dâu bể không lường
Dẫu đi xa đến tận ngàn phương
Mẹ và quê hương vẫn bên con tròn vẹn.
Hà Nội 12/2017
Nhà thơ Phạm Thị Ngọc Thanh