Đấu trường im lặng đến nghẹt thở. Thầy trò Ích Tắc chắc chắn đã nắm phần thắng rồi. Còn ai dám vào chọi với Đô Trâu nữa chứ. Chỉ trong năm nay Đô Trâu đã làm bị thương và làm chết nhiều đô vặt tăm tiếng của xứ Đông và xứ Bắc rồi. Tiếng loa vang lên:
- Bỉ chức sẽ đếm từ 1 đến 10, không ai ra nữa coi như Đô Trâu đệ nhất vô địch.
Những tiếng đếm vang lên trong loa một cách chậm chạp. Khi tiếng đếm đến chín vang lên thì Yết Kiêu bước ra võ đài. Toàn quân kêu lên một tiếng kinh ngạc xen lẫn sự kinh hãi. Người thanh niên còn quá trẻ, dù là cao lớn và có vẻ như sức khỏe phi thường nhưng vẫn còn nhỏ hơn so với Đô Trâu. Người cầm loa đến bên Yết Kiêu hỏi tính danh và sau đó tiếng ông vang lên trong loa:
- Người tỉ thí tiếp theo với Đô Trâu là tráng sĩ Phạm Hữu Thế - Yết Kiêu, hảo hán ở làng Hạ Bì đạo Hải Dương.
Toàn quân reo hò vang dậy:
- A, Yết Kiêu, con cá kình của biển Đông.
Có tiếng xì xào bàn tán:
- Chỉ nghe nói người này có tài bơi lặn, chưa nghe nói có tài vật bao giờ. Nếu bị Đô Trâu làm trọng thương thì uổng một nhân tài thủy chiến.
- Ồi lo bò trắng răng. Có biết Yết Kiêu lặn xuống sông Quát làm gì không? Vật nhau với giao long, vật nhau với cả trâu thần. Đô Trâu là gì chứ?
Hai bên trong tư thế cúi lom khom, dạng chân thủ thế vững chãi, cố dùng sức vặn người đối phương để lật ngã. Hai người như hai con trâu chọi nhau dữ dội. Đô Trâu dùng đòn vặn sườn và đạp vào chân cho đối phương gục ngã. Yết Kiêu tránh được và chàng tưởng tượng đang giao đấu với giao long. Con giao long dưới nước thì nó tràn đầy sức mạnh nhưng khi bị nâng lên khỏi mặt mước thì nó bất lực và đành bó tay chịu chết. Với Đô Trâu sức mạnh của hắn là hai chân bám đất. Nâng hắn lên khỏi mặt đất thì Đô Trâu cũng như con giao long bị tách khỏi nước mà thôi. Vậy muốn chiến thắng hắn, Yết Kiêu phải dùng chiến thuật hạ giao long. Nghĩ như vậy và nhanh như chớp, một tay Yết Kiêu nắm lấy khố đỏ Đô Trâu, một tay như kẹp sắt bóp mạnh vào sườn hắn rồi dùng chân đạp cực mạnh vào phía sau đầu gối làm chân hắn gãy gục xuống và người thì ngã ra sau. Yết Kiêu dùng toàn bộ sức lực phi thường nâng bổng Đô Trâu lên trời. Tay chân Đô Trâu khua loạn xạ trên không trung nhưng không thoát được bởi hai bàn tay cứng như thép của Yết Kiêu bóp vào sườn và vào đùi. Đô Trâu bị xoay nhiều vòng trên trời trong tiếng reo hò vang dậy của đấu trường cùng tiếng chiêng trống inh ỏi náo động.
Đấu trường mấy năm nay chưa có một trận vật nào mà người chiến thắng lại được hoan hô tưng bừng như vậy. Trên khán đài Trần Ích Tắc tái mặt. Đô Trâu cũng cầm chắc cái chết trong tầm tay nếu Yết Kiêu chỉ cần bóp nát xương hay ném hắn lên trời như hắn đã hành xử với nhiều đô vật khác. Nhưng sau khi xoay Đô Trâu nhiều vòng trên không trung, Yết Kiêu từ từ đặt Đô Trâu nằm ngửa trên đất, rồi nắm tay đô trâu kéo dậy và nói:
- Tráng sĩ hãy đứng dậy!
Từ ngạc nhiên đến cảm phục, Đô Trâu quì lạy Yết Kiêu như tế sao:
Yết Kiêu đỡ Đô Trâu dậy và nói với hắn:
- Thắng thua là chuyện bình thường trên võ đài. Từ nay trở đi nếu thắng huynh không được làm hại những đô vật. Giặc Thát đang sắp sang cướp nước ta. Chúng ta cần những tráng sĩ để giết giặc cứu nước. Huynh có biết không?
Đô Trâu cảm động:
- Đa tạ tráng sĩ. Trời ơi chân lý bình thường đó sao tôi lại không hiểu ra. Cái vinh quang sáo rỗng đã làm tôi mê muội.
Trong hàng ba quân thấy Yết Kiêu không giết Đô Trâu liền có tiếng nói:
- Thật là phi thường, thật là người nhân nghĩa. Tiếng loa lại vang lên:
- Theo lệnh của Quốc Công Đại Vương, Yết Kiêu còn phải tỏ rõ tài năng chính của mình là đi, bơi và lặn dưới nước. Toàn quân hãy dàn quân theo dọc bờ Lục Đầu Giang.
Phút chốc quân thủy và quân bộ dàn kín bờ Lục Đầu Giang. Tinh kỳ theo gió tung bay rực rỡ dưới nắng. Nước Lục Đầu Giang gợn sóng theo ánh mặt trời lung linh như bạc.
Hưng Đạo Vương ngồi giữa trên ghế giữa hàng quân. Trước mặt Ngài là chiếc án thư có bộ trà nước bằng sứ. Một hộp trà cũng bằng sứ trong đựng trà loại ngon có tiếng. Trần Ích Tắc cùng ngồi với Người nhưng có vẻ đăm chiêu, có lẽ do Đô Trâu bị đánh gục. Người lính cầm loa đứng cạnh Hưng Đạo Vương ra điều kiện cho Yết Kiêu:
- Quốc Công Đại Vương muốn xem tráng sĩ Yết Kiêu lặn được bao lâu dưới nước. Bây giờ là giờ thìn. Bắt đầu!
Trên bãi sông trước khi bước xuống nước Yết Kiêu chắp tay vái về phía Hưng Đạo Vương. Chàng thấy ngài như mỉm cười động viên. Chàng cũng thấy người ta đặt một chiếc lung linh khuê để đo thời gian theo ánh mặt trời chiếu vào cây sào. Bên cạnh là một thầy phong thủy đảm nhiệm việc tính giờ.
Yết Kiêu hít một hơi thở dài khoan khoái lội xuống dòng sông nước trong veo mát lạnh. Sông nước là thế giới của chàng nên khi xuống nước chàng như thấy có sức mạnh được nhân lên vô biên. Chàng từ từ chìm xuống biến mất khỏi mặt nước.
Lặn xuống nước Yết Kiêu vẫn thở đều đều điều mà người bình thường không thể làm được. Qua một quá trình khổ luyện chàng hít khí vào đường mũi và thở ra đường miệng. Mũi Yết Kiêu khi đó như mang cá chặn nước lại chỉ cho không khí lọt vào. Chàng vừa đi vừa bơi chân chạm đất của đáy sông. Thế giới thủy cung vô cùng tươi đẹp sống động. Nước trong veo, phía dưới hơi mờ mờ ảo ảo nhưng tầng trên có những quầng sáng do ánh sáng mặt trời. Những cây rong như những cuộn thừng hay như những cành thông đung đưa dưới nước như rừng. Yết Kiêu biết rằng loại rong này cùng với bèo đủ loại là thức ăn cho những chú lợn ở nông thôn. Từng đàn cá đang nô đùa, thấy chàng chúng chạy tán lọan, dáo dác. Những chú lươn, chạch như những con rắn nhỏ bơi ngoằn ngoèo chậm chạp. Có những chú cá to không hề biết sợ, đớp bọt nước kiếm ăn và bơi cạnh Yết Kiêu như những người bạn. Đáy sông có những đoạn đá lổn nhổn, có những đoạn cát đẹp như vàng. Yết Kiêu say sưa khám phá vùng thủy cung Lục Đầu Giang tươi đẹp nhưng ít người biết tới.
Trên bờ ba quân nhìn xuống dòng sông chờ đợi, giọt thời gian trôi đi chậm chạp. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Cây lung linh khuê đã đo đến giờ ngọ. Bóng cây sào đã tròn vo lại ngay dưới gốc của nó. Yết Kiêu đã lặn được 3 canh giờ. Quân lính bắt đầu nôn nao lo lắng. Có tiếng một người:
- Có khi tráng sĩ không lên được nữa rồi.
Hưng Đạo Vương nói:
- Loa gọi Yết Kiêu lên đi!
Người lính chĩa loa xuống sông hét toáng lên:
- Tráng sĩ lên đi! Tráng sĩ lên bờ đi. Đó là lệnh của Quốc công!
Một người lính reo lên:
- Kia rồi...
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn xuống dòng sông. Một mái tóc có chít khăn rồi đầu và toàn thân của Yết Kiêu nổi lên. Chàng thong thả rẽ nước bơi vào bờ trong tiếng reo hò vang dậy của quân lính đứng trên bờ sông.
- Quốc Công Đại Vương muốn thấy tráng sĩ trổ tài đi trên nước. Tráng sĩ bắt đầu!
Từ bờ sông Yết Kiêu vái về phía Hưng Đạo Vương đáp lễ và chàng bước xuống sông. Chàng không chìm mà hai chân Yết Kiêu đi trên mặt nước như đi trên con đường đất bằng phẳng. Mọi người không tin vào mắt mình nhưng rõ ràng Yết Kiêu đang đi trên nước, mỗi bước chân của chàng làm nước bắn tung tóe sáng loáng tan vụn như ánh ngọc. Bóng chàng soi xuống dòng sông bị khúc xạ dài ra lung linh huyền ảo. Yết Kiêu đi trên dòng sông khoảng hai dặm rồi quay về cũng bằng ấy. Tiếng loa lại vang lên:
- Tráng sĩ được phép lên bờ và gặp Quốc Công!
Yết Kiêu đi lên bờ trong tiếng reo hò của ba quân. Có tiếng nói to:
- Thật là thiên cổ dị nhân.
Dã Tượng chạy ra đón, dắt Yết Kiêu đến trước Hưng Đạo Vương. Yết Kiêu khoanh tay cúi mình chờ đợi. Hưng Đạo Vương nói:
Yết Kiêu cảm động thực sự, chàng khoanh tay cúi đầu, giọng run run:
- Xin cảm tạ Đại Vương đã trọng dụng, tùy tướng sẽ đem hết sức mình tận trung báo quốc.
Hưng Đạo Vương trỏ mấy người chung quanh nói tiếp:
- Tráng sĩ hãy làm quen với những tùy tướng của ta: Đây là Dã Tượng mà tráng sĩ đã biết, phụ trách huấn luyện voi và tổ chức tượng binh, đây là Cao Mang và Nguyễn Địa Lô phụ trách huấn luyện bắn cung tên cho ba quân, đây là tướng quân Phạm Ngũ Lão, người Đông đạo, đồng hương với tráng sĩ.
Yết Kiêu thi lễ vái chào mọi người. Các tùy tướng cũng cười thân mật vui vẻ với Yết Kiêu. Hưng Đạo Vương nói với Dã Tượng:
Dã Tượng chắp tay:
- Dạ bẩm Đại Vương xin tuân lệnh.