BV Thanh Chương

Chùm thơ của tác giả Đinh Văn Nhật Minh

27/12/2019 17:35

Theo dõi trên

Phương Nam Plus trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Đinh Văn Nhật Minh.



Tác giả Đinh Văn Nhật Minh. Ảnh: NVCC
 
ĐINH VĂN NHẬT MINH
Tên thật: Đinh Văn Tới
Sinh ngày: 19/5/1976
Cử nhân Báo chí
Cử nhân Ngôn ngữ Anh
Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh
Tiến sĩ Quản trị Kinh doanh 
Quê quán: Mai Hùng - Hoàng Mai - Nghệ An
Đơn vị công tác: Trường Đại học Kinh tế Nghệ An 
Hội viên Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật tỉnh Nghệ An

THƯ LÍNH NHÀ GIÀN

Anh đứng đây bốn bề sóng vỗ
Nắng chang chang và gió xoáy vây
Những cơn mưa bất ngờ xối xả
Thương con thuyền sấp ngã chao mây!

Anh đã qua xoáy lòng cơn bão 
Cả nhà giàn chung chiêng...
Những trái tim, những tinh thần lính đảo
Vững một lòng vì Tổ quốc thiêng liêng
 
Anh hướng về bờ xa diệu vợi
Biết em đang ngày tháng đợi chờ
Đêm đêm em quờ tay ôm gối
Anh ngọt ngào từng giây phút… em mơ!
 
Anh sẽ về khi trao tay súng
Đồng đội thay anh giữ vững biển trời
Dù nhớ thương lòng không nao núng
Đợi anh về từ khúc hát biển khơi.
 
Anh sẽ về, chân hôn đất em ơi!

GIỌT TINH KHÔI
 
Rót vào em
giọt tin yêu
Dịu ngọt 
ướt cung lòng
Hương mật cõi đê mê...
 
Rót tràn môi
giọt men tình
Chuếnh choáng thoát hình cõi tục
Hồng trần...
ta
mặc thế say!
 
Rót đầy em
giọt tinh khôi
Lóng lánh mắt ngời
Lấp lánh tim
Cho thiên thần...
tỉnh giấc!
 
Rót đời này 
Vào tay em
Gọi bình minh
Thức!
 
 
THẦY ƠI !
 
Con đã về đây - bên thềm kí ức
Đếm giọt mồ hôi mặn bước thầy đi 
Trang giáo án nặng thời bom đạn
Nặng ước mơ...
Nặng ánh trăng rừng.
 
Con về đây tìm lại yêu thương
Bên cánh tay thầy còn vương phấn
Bên ánh mắt nặng niềm tin hi vọng
Thầy gửi vào con...!
 
Một cánh tay - thầy gửi lại Trường Sơn
Cùng đồng đội - khúc quân hành vẫn hát
Thầy muốn con - cánh tay thầy vẽ tiếp
Đường Trường Sơn tương lai...
 
Con đã về đây - thầy ơi - một cánh tay.
Chưa vẹn nguyên như thầy vẫn ước
Con đã vẽ vào học trò những ước mơ có thực
Dẫu vụng về nhưng vẫn được thầy khen.
 
Con đã về - mắt thầy dấu chân chim
Rạng rỡ giang cánh tay trắng phấn
Con ùa vào... thầy nghẹn ngào xúc động:
Một cánh tay Trường Sơn
đã tìm về! 

BÁN
 
Ai mua tôi bán cô đơn
Nao nao sợi nhớ, bồn chồn sợi thương.
Rối lòng bao sợi tơ vương,
Miên man vạn nẻo con đường về tim...
 
Rảnh rang tôi bán trốn tìm
Nửa đời rong ruổi cánh chim lạc tình
Buông lơi... thu đến lặng thinh
Bỗng ai đánh thức... 
giật mình... 
chạm xuân!
 
Gặp em rao bán tần ngần...!

CHIỀU MAI GIANG
 
Chuông chùa gợn sóng Mai Giang 
Đại thơm mây trắng, lá vàng cũng thơm 
Ráng chiều treo hạ đầu thôn
Bến sông ai gánh gió buồn về đâu
Lời thề đánh võng trên cầu
Cho ai mắc nợ duyên nhau đến giờ
Tôi về xếp lá đợi chờ
Màu mây hay tóc buông lờ lửng buông!

GIỚI HẠN
 
Giới hạn nào cho những khát khao
Sau hạnh phúc vỡ òa, nỗi đau lùa kín,
Những tiếng nấc nghẹn lòng rồi trở nên câm nín
Bỗng mạnh mẽ lên như con nhím xù lông...
 
Giới hạn nào cho những ước mong
Sau thất bại vẫn không từ hy vọng
Vẫn đuổi theo..., có thể là cái bóng
Rồi một ngày... thượng đế động lòng thương...!
 
Giới hạn nào cho muôn vạn con đường
Xuất phát điểm mỗi người mỗi khác
Có thể gần, có thể xa... xa lắm
Vẫn bước tìm trong muôn nỗi nhớ nhau
 
Giới hạn nào
cũng có phép nhiệm màu...!

KHẮC KHOẢI
 
Em biết không, lá thư đầu năm ấy
Ngọt ngào say trong cổ tích nhiệm màu
Anh trao gửi trái tim thổn thức
Tay rụt rè, nắm vội, nhìn nhau...!
 
Cánh phượng hồng thắp lửa cháy nôn nao
Lời thầy giảng lạc vào mắt biếc
Hồn lơ đãng phiêu mây chiều da diết
Nắng sân trường cuộn nhớ mênh mang...
 
Em biết không, anh mãi giận thời gian
Trang sách cũ tiễn em vào nỗi nhớ
Phượng vẫn nở, gọi duyên em về phố
Nắng cháy mùa, cháy mơ ước mai sau...
 
Có bao giờ em khắc khoải về nhau?
Chiều hạ vắng bước ai về lối cũ
Em còn không? Còn không...? anh vẫn giữ
Trong tiếng lòng vụn vỡ... bỗng run lên!

EM ĐI RỒI
 
Em đi rồi 
Sao đêm cứ thẳm sâu
Đường gập ghềnh xô ra ngàn nhánh…
 
Em đi rồi 
Nỗi đau thầm lên tiếng
Lời chân thật cuối cùng 
Còn dấu sau môi
 
Em đi rồi
Tiếng còi xé làm đôi
Chuyến tàu ấy thêm anh không chở nổi?
Sân ga chiều nay 
Lá trái mùa rơi vội 
Có thể nào rơi hết nỗi đau kia?

Em đi rồi
Vũ trụ của tôi ơi
Không tan được 
vách ngăn vô hình ấy
Không gõ được 
cánh cửa đời đóng lại
 
Em đi rồi
Vũ trụ của tôi ơi!!!                    
 
NÉT VẼ

Cha vẽ đường đời trên ruộng
Cày trên ngấn sóng thời gian
Ánh trăng chao đầu lưỡi cuốc
Vũ điệu cong theo gió ngàn...
 
Ánh mắt trong đêm lặng lẽ
Mẹ đan mùa đông trong tay
Lắng nghe ruộng vườn kể chuyện
Mồ hôi giọt ngắn... giọt dài...
 
Lúa khoai trong hành trang lớn
Đói no mỗi bữa sớm mai
Con về chìm sâu hoài niệm
Chân trần vương bụi đâu đây...
 
Ta vẽ mình vào ký ức
Cuộn tròn năm tháng du ca 
Buồn vui những điều mơ thực
Ngập ngừng ranh giới...
Ta - Ta!?
 
NẾU...!
 
Nếu quá mệt... hãy dừng chân em nhé
Nhường trái tim một góc ấm riêng mình
Nếu quá mỏi, hãy nằm trong yên tĩnh
Nhường cho anh một góc vỗ về em...
 
Nếu đường dài... xin em hãy nghỉ chân
Trong quán đời thênh thang vạn nẻo
Hãy trú mình khi hạt mưa đan chéo
Qua tay em... vần vũ ngang trời...
 
Nếu quá buồn... em hãy hát chơi
Trên cánh đồng rạc khô nắng gió
Khúc tình ca trên môi em bỏ ngõ
Nhường cho anh...!
 
Nếu trên đầu... sợi tóc chán xanh
Hãy nhường anh đếm thêm vài ngấn  sóng
Anh luôn đứng đây vòng tay mở rộng
Đợi em về trong khát vọng yêu thương!
 


Chiều trên sông Lam với nhà báo Danh Hoà. Ảnh: NVCC
 
NHỚ QUÊ
 
Cửa Cờn chao bóng dừa xanh 
Phiêu phiêu ngọn gió, cong vành trăng thơ.
Mạn thuyền ve vãn sóng xô
Biển dâng khát vọng tinh mơ cha về
Mẹ vít gánh - dẹo triền đê
Chợ xa, mua- bán hương quê ngọt mùa
Ru hời nao tiếng võng đưa
Dặm xa con bước, ngõ xưa tìm về.
 
PHÉP MÀU
 
Sống trong mở - khép mắt đời
Thinh không dấu lặng - buông lơi ánh nhìn!
 
Mở mắt,
Cảm thấu tim người
Miên man nhặt góp nụ cười rơi...
Nhặt trong thương nhớ mùa yêu cũ
Kí ức rêu phong phút lãng du...
 
Khép mắt, 
Nhìn xa... thấy tương lai
Thấy cả trời thương trong nắng mai
Thấy anh và những điều giản dị
Trong muôn vạn phép màu...
 
SÔNG HOÀNG MAI QUÊ TÔI
 
Ơi con sông Hoàng Mai
Thướt tha dòng xuôi ngược
Bốn mùa chao sóng nước
Nghiêng soi hình bóng ai...
 
Ơi con sông Hoàng Mai
Từ Cửa Cờn biển hát,
Ngược dòng thủy triều dâng,
Từ Vực Mấu Quỳnh Trang,
Xuôi mang dòng mát ngọt...
 
Ơi con sông quê tôi,
Ngọt tình người tình đất
Bâng khuâng nghe em hát
Níu chân người muôn phương...
 
Ơi con sông quê hương
Tuổi thơ đằm kỷ niệm
Em ở đâu... ở đâu?
Trong ngọt ngào hoài niệm?
 
Sông quê bao thương mến
Sóng thời gian bạc đầu
Nguyễn Du còn đứng ngóng? (*1)
Trên cầu “điệu sáo trong”? (*2)

------------------------
(*1) Nguyễn Du từng đứng trên cầu Hoàng Mai ngắm cảnh làm thơ.
(*2) Thơ Nguyễn Du
 
THẢ
 
Em thả xuống dòng anh
Sợi trong xanh 
ngọt ngào mắt biếc...
Thả xuống trái tim tình yêu da diết
Chạm khát vọng đời
Ru giấc bình yên...!
 
Ánh mắt nào xuyên em
Nhốt đêm lũng sâu 
Say miền hoang dại
Ta vá víu đời nhau
Nghe lời rêu khắc khoải
Chuyện mùa thu... dải yếm... bắc cầu...!
 
Thả xuống đời này
Sợi tơ hồng mắc nợ vì nhau
Anh cởi đa đoan em
Trong phép nhiệm màu!

TÌM VỀ
 
Ta về ru ký ức xưa
Bâng khuâng chạm ngõ...
ngỡ vừa hôm qua...
Bồ kết ai gội bên nhà
Hương chiều buông lối dặm xa tìm về...
 
Ta ngồi gom góp đam mê
Chuốc say tình ái, câu thề nhói đau
Con tim cuộn sóng bạc đầu
Đôi mươi ngày ấy lần đầu cháy yêu!
 
EM KHÔNG VỀ NỮA
 
Thế rồi em không về nữa
Con đường khô hạn bàn chân
Anh bước chênh vênh trên cát
Dấu giày lạc nhịp phân vân...
Ghen én hò hẹn mùa xuân
Mình anh hao gầy nỗi nhớ
Mình anh chia đôi hơi thở
Nửa vướng theo em... 
Nửa tự ru mùa...
Thế rồi em không về nữa
Bóng anh đổ xuống rào thưa
Xô đêm lặn vào kí ức
Giọt buồn nặng bước em - anh
Thế rồi em không về nữa
Lang thang anh cứ đi tìm
Biết đâu anh còn níu được
Làn hương bay chéo cuộc đời?
 
TRẢ GÓP
 
Trả góp cho em một nụ cười
Trả góp đời này, trả góp tôi
Miên man nhặt, ướp, gieo nhung nhớ
Sóng đáy mắt em vỗ sóng thơ
 
Trả góp câu thề, hẹn ước xưa
Nhặt nụ cười rơi trả góp người
Thả thuyền tình ái gieo ngày mới
Nhiệm màu gặt hái những sinh sôi
 
Trả góp cho em - tình yêu tôi
Trả góp đời nhau, trả mãi thôi
Cho nồng say mãi xuân đôi lứa
Cho hạnh phúc này thoả ước mơ!
 
TRĂNG
 
Trăng lõa thể trong đầm
Sen lặng thầm tỏa sắc
Gửi hương theo gió bấc
Chếnh choáng giọt tinh khôi.
 
Trăng mơn trớn trên đồi
Ngọc ngà thơm hương sữa
Trăng dịu dàng bỏ ngõ
Lấp lánh thảm huyền trân
 
Trăng gọi gió thì thầm
Thuyền tình anh vỗ nhẹ
Chài buông đêm lướt khẽ
Tan biến hạt lân tinh
 
Đêm gọi trăng... gọi trăng
Đánh thức mùa diệu vợi
Ta gọi em... gọi em
Cùng trăng hò hẹn cuối!
 
NEO ĐỜI
 
Rót đầy sông ánh dương tà
Thuyền xa say dòng bến mộng
Em về vẽ trăng lên sóng
Tự mình neo bóng cô liêu
 
Rót đầy em những giọt yêu
Thầm buông muôn vàn sợi nhớ
Để cả đời này mắc nợ
Cho người trả hết đa đoan
 
Tôi rót đầy tôi giọt đàn
Em say cung trầm cung bổng
Lâng lâng bờ môi cháy bỏng
Miên man tay ấm... neo đời!

BIỂN ĐÊM
 
Cha xé sóng vươn khơi
Những ánh đèn lấp loáng
Làn da cháy sạm
Mắt ngời trong đêm!
 
Phía chân trời
Khát vọng kiếm tìm
Cha bung lưới...
Bung lưng đêm... 
Neo bóng núi,..
Neo sóng vỗ...
mênh mông chờ đợi...
 
Những mẻ cá 
Nhấp nháy lân tinh
Mặn mồ hôi hơn muối!
 
Biển đêm
Tay cha vội thu lưới
Sóng dựng
Chao thuyền...
Chấp chới khơi xa...!
 
Một sớm mai...
Trên bãi biển quê nhà
Mẹ cay mắt
Giang vòng tay
Đón quà của biển!
Cha!
Những đoàn thuyền trở về!
 
GIỌT MÊ TÌNH
 
Cuộn tròn trong anh nguồn ấm yêu thương
Trong khát vọng con tim thiêu cháy
Trong niềm tin hồn hoang thức dậy
Hoang mạc tình
em
giọt mát...
nên xanh!
 
Cuộn tròn trong em nỗi nhớ miên hành
Trong hoàng hôn mang hình nước mắt
Thong thả đổ vào thiên thu trong vắt
Giọt mê tình...
Say
giấc mộng...
Em - Anh!
 
Cuộn tròn trong nhau...
khát vọng...
kiếm tìm!
 
CHỐN YÊN BÌNH 
 
Em gom từng sợi nắng
Rót tràn chiều khát khao 
Mây thầm buông dấu lặng
Hoàng hôn về nghiêng chao...
 
Anh - ngọt ngào nỗi nhớ
Gom chiều gọi yêu thương
Em về mang hơi thở
Lưng lửng chiều nhẹ buông...
 
Ta trao tình mê hoặc
Lạc nhau cõi vô minh
Run rẩy trăng đánh thức
Lấp loáng chốn yên bình!
 
MƠ THỰC
 
Nếu giấc mơ
trở thành hiện thực!
Thế giới mơ nhiều, 
chẳng đến lượt em, anh.
Hạnh phúc mỏng manh
Trong tay ai
Đang nắm?
 
Ảo ảnh sau lưng
Trao nhau... tìm kiếm
Khát vọng đời...
Vút bay...!
 
Và em ơi!
Trong vấp ngã hôm nay
Vịn tương lai bằng đấu tranh
Đứng dậy!
Chỉ những gì có trong đam mê ấy
Vượt giấc mơ
Hạnh phúc mới  
dâng đầy!

VỌNG KHÚC XỨ HUẾ
 
Xuôi thuyền thả mộng Hương giang
Bồng bềnh ngược mái thời gian son vàng
Đủ muôn cung bậc mênh mang
Vui tươi điệu Bắc, nhẹ nhàng điệu Nam
Mái nhì, mái đẩy hò khoan
Điệu lý con sáo, hoài nam, tang tình 
Nam ai, vọng khúc Nam bình
Lưu Thủy, long hổ, kim tiền, xuân phong
Bầu, tranh, nguyệt, sáo, phách, xênh
Lạc miền ký ức, trong lành nao nao
Xuôi thuyền về bến Vân Lâu
Hoa đăng lấp lánh nguyện cầu bình an.
Câu ca đan chéo tiếng đàn
Vọng khúc xứ Huế ru ngàn thu sang.
 
Đa mang
Phải không em mùa hạ đã qua rồi
Không còn ve để khóc tình ta nữa
Dòng sông xưa chia đôi bờ thương nhớ
Cũng vô tình bồi lở bến nông sâu
 
Bờ bên em hờ hững mấy khóm lau
Anh hái giữa thu buồn đầy nước mắt
Em kiếm tìm hạnh phúc từ bến khác
Bình lau sầu rụng xuống đáy hư vô
 
Biết bao giờ đường cũ hết chơ vơ
Anh khao khát mà em vời vợi quá
Trái tim lỡ đa mang thành biển cả
Cứ vỗ bờ để chỉ nhớ em thôi.
 
GỬI ẤM
 
Đêm chăn ấm
Anh nghe ngoài lộng gió
Đông về rồi
Em đã ngủ chưa?
 
Đông về rồi
Sao vẫn dai dẳng mưa
Tấm khăn choàng bên em còn đủ ấm?
Song cửa sổ rít mùa ngoài thung cấm
Em có bình yên?
 
Đông về rồi
Trong xuôi ngược con đường
Bóng em vội đổ nhoà đêm phố
Vẫn hồn nhiên xanh...
 
Đông về rồi
Anh khát được là anh
Giang rộng vòng tay
Đón em trong vòng ấm
Trái tim đập cùng em ngăn gió lộng
Trong tí tách đêm.
 
Đông về rồi
Em có đỡ lạnh không?
 
Đinh Văn Nhật Minh

Bạn đang đọc bài viết "Chùm thơ của tác giả Đinh Văn Nhật Minh" tại chuyên mục Văn hóa - Văn nghệ. Chuyên trang của Tạp chí điện tử Văn hóa và Phát triển.