BV Thanh Chương

"Anh giăng câu, chăng lưới tình em..."

19/04/2019 15:10

Theo dõi trên

Phương Nam Plus trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Thanh Huyền.



Tác giả Nguyễn Thanh Huyền. Ảnh: NVCC

LẺ ĐƯỜNG
 
Làm sao em có thể dựa vào vai anh để khóc
nước mắt em sót rụng 
sắt muối những yêu thương 
 
Làm sao em còn đủ thương yêu 
dựa vai anh dỗi hờn
khi nhịp yêu phách lạc
em thành hành khất lẻ đường
 
Anh giăng câu, chăng lưới tình em
như thả cá vào bể có đầy mồi nhử ngọt thơm
em hí hửng, hão huyền
những con mồi rỉa lại
cá thành nữ hoàng xấu xí…
em lạc mộng
trong bầy cá anh thả về đại dương
lềnh phềnh tắc thở
Còn mặc em với đường trường vụn vỡ 
yêu thương cô độc, lạc loài.
 
Anh yêu hỡi
hãy mặc em và ra đi
cũng chẳng cần ai hỏi
vết thương xưa đã lành hay chưa… ?

CÓ MỘT CHUYỆN TÌNH
 
Anh có nghe về người con gái yêu anh trong đớn đau
nàng thẫn thờ lạc phố tình nhân, lá yêu đương già cỗi rơi góc phố
những đêm trăn trở, những khát khao rực lửa một vòng tay đan chặt bị vùi dập
nàng lẻ bóng khóc dưới đèn mờ.
nụ cười nàng bình minh trinh nguyên 
nơi nàng qua, hương thơm vương si tình ngây dại.
 
Nàng lấp lánh hơn em, xuất hiện giữa hai ta
nàng viên mãn xuân thì nhưng đáng thương, tình duyên can trường
yêu anh câm lặng
hướng về anh cuồng dại hơn lòng tin hướng chúa
và cao thượng giấu “cần” vào đáy tim để hạnh phúc nơi anh trọn vẹn bên vợ con.
 
Tình yêu của nàng lớn dần - bó bột, nứt chỉ vỡ nẹp
nàng cởi bỏ chiếc áo tự trọng, kiêu hãnh
hiện thân như những người đàn bà mua rau bán cá
cũng ích kỷ, chanh chua… muốn anh là của riêng, không một ai khác
và lưới tình của nàng thì thơm tho, mềm mại, lạ lẫm, êm ái, kiêu xa
liệu hạnh phúc của anh còn mùi quen xưa... ?!
một nửa tình yêu đã mùa dưa khú!

PHỐ PHỦ 
 
Tháng sáu
con đường nhựa nắng bong nham nhở
gió phả nồng ngâm mặn những giấc mơ…
nhớ những buổi tối về ngõ phố
gõ cửa từng quầy trên vỉa hè sài sơ
những quầy hàng thơm, gia vị đất và người
bánh rán An Mĩ cười giòn chợ
tiếng giã giò An Thái nhộn vui
chuối Tràng An tiến vua còn thơm tiếng
canh rô đồng nức lòng An Tập
liệu ai còn nhớ những vị quê?
 
Phố Phủ ơi, Phố Phủ bây giờ
như chàng trai từng ngày thêm vạm vỡ
những con đường, mái phố, những hàng cây
màu phố mới vui mắt già, mắt trẻ
có đám cưới vừa đi ngang ngõ
tuổi hai mươi như mắt phố đang cười!

LỜI MẸ DẶN
 
Khóc đi con, đừng dối lòng
ta là bạn, là mẹ chung dòng máu thịt da
người rơi giọt mặn gấp trăm ngàn lần muối biển khi mắt con buồn
người sẽ nghẹt thở trước khi con đau
 
Hãy khóc đi dù chốc lát thôi
rũ hết gánh gồng thiên chức làm vợ, làm mẹ
con là con của mẹ
nghe mẹ hát ầu ơ
nghe câu truyện “quân tốt đen phong hậu”
khi cần mẫn tiến qua gai góc đường đời
qua cay đắng, tủi nhục…
 
Nhưng công chúa của mẹ ơi
chỉ có ngõ cụt, khi tự kéo khóa lòng con
chỉ có đường cùng, khi tự khép đôi mắt 
hãy dang rộng đôi tay, hãy mở to đôi mắt
hãy ôm người đó thật chặt, chân thành…
 
Chồng của con ư?
luôn là chú ngựa bất kham khi không dây cương và người dắt
thèm cỏ non những cánh đồng hoang và cửa khóa
luôn chinh phục và mong được cung phụng
nhưng con ơi, ngựa lạc đường luôn tìm về chuồng khi đầy cỏ thơm và rơm ấm
sau những phút say nắng, ngã lòng là cuộc hoan hỉ của nghĩa tình
nơi bến đỗ tâm giao với vợ hiền cùng những đứa con ngoan
đừng nói gì con, lời nói là vô nghĩa
hãy xiết đôi tay và ngập môi hôn
tim lồng tim nhịp chung khí thở…
 
Đừng khóc nữa con
khi cháu ngoại của mẹ không ngủ được vì nhớ mẹ của nó
con cũng chẳng thể chợp mắt khi dòng máu phụ tử đang cuộn trào bởi nhớ
ngoài trời mưa đổ
con hãy mặc áo tơi
đi về ngôi nhà thứ hai nơi con sẽ ở trọn đời 
dù sáng mai - có về với mẹ, con lại khóc!

ĐÓI NHỮNG MÙA THƯƠNG NHỚ
 
Đất mẹ, nơi đon mạ thâm bầm chết nửa vẫn ngẩng lên màu lúa 
nơi những đêm hanh luống cầy của cha xô nghiêng gối vụ cho mùa  
nơi mẹ uốn cong điệu ví thành nôi lụa em nằm say giấc ngủ
nơi những chàng trai quê vỡ giọng cất lời yêu mọng như trinh nữ chưa một lần dục  tình dù chỉ trong mơ…
 
Em đã xa, quay mặt vào thương nhớ như sóng đánh phũ bờ vỡ ánh trăng tròn đầy khâu từ nước mắt mặn mồ hôi cha đổ
lỡ khất lời từ tạ, treo câu van nài khứ hồi vào giấc mộng ngàn năm 
trái tim em là máu hay thủy ngân nhuốm đỏ mà không thấy nao lòng rưng rức, cồn cào?
Có giật mắt liên hồi, nóng mặt khi ai đó chạm vào hai chữ thân thương
có vội vã thẹn thùng cất đi tháng năm bạc mòn còn thơm mùi rơm rạ
tình cha, nghĩa mẹ, nơi anh hiếu thảo như củ khoai chín thơm lừng mùi nắng 
sẽ chẳng là gì, dù kí ức đong bằng những giá xa xỉ …
chỉ là ma đói trong ngày rằm tháng bẩy gió dông
ta khước từ nhau mà phía bên sông câu hò vẫn réo rắt khản giọng
 
Ôi giấc mộng của kẻ hát rong ngập bụi đời ố nám, tả hữu nghênh liệt hoan hỉ mà thẳm sâu ngực trái bầm đỏ…
về đi, úp mặt vào thương nhớ
bát cơm cháy ngầy ngậy, miếng cà sổi còn cay mũi
nơi mẹ kể câu chuyện cha đánh trận, bom phá rừng nát vụn nhưng không giãn nổi trái tim yêu 
 
Về đi, đong đầy những mùa yêu dấu, được khóc như đứa trẻ thèm sữa 
vui như thôn nữ trảy hội, cười như lão nông được mùa
về đi, chẳng ai lớn nổi khi không khát yêu và đói những mùa thương nhớ!

VỀ CHO BÃO BAY QUA
 
Con trở về khi quá nửa đời người
quá nửa giấc mơ
quá nửa vô số lên men…
 
Con trở về gom những sợi lòng vương trên ngói, rạ
xa mút rồi vẫn ngai ngái cay
đếm những ngôi sao vắt vẻo trên cao
những đom đóm nhập nhòe đêm cao ngạo
vay mượn tiếng cười không lo đánh thuế
chốn thị thành dẫu mơ cũng không có.
 
Về lậy cây đa đầu làng sừng sững
vục đôi tay uống lấy uống để nước ngọc giếng làng
ngã vào gốc lúa mới cắt đêm non còn mướt sương
thấy mình khờ dại như đứa trẻ thèm sữa
bước không qua nổi bóng tre già.
 
Ngồi bờ ao, dưới tán cây sau vườn xem con cá dụng đực
vo vầng ngực như người ta đãi những viên sỏi khi mót thóc
con mọt hống hách vọng từ cành cây ủ mục tiếng kèn kẹt thách thức
đừng khóc nhé cưng.
 
Bước chân con xiêu vẹo trong nắng 
sợ đôi mắt mẹ rỉ máu nên cố lao xao rệu rạo
thương quả mồng tơi bứcrào đã đổ
thương dáng mẹ còng và làn tóc trắng
sợ nhuộm thêm một lần trắng trên mái tóc của mẹ
con úp mặt vào rưng rức
 
Đã quá nửa đời người, giữa chốn thị thành giấc mơ trưa con gái mẹ ướt đẫm thổn thức
những lọc lừa, hổ thẹn tủi hờn, những vết thương mưng ngứa và nhức
Trái tim con tự vá bao lần, tự ngật ngưỡng, ngất lịm rồi tự hồi sinh
mong ngã vào vòng tay, rúc dưới bầu ngực chảy xệ ngày xưa chúng con tàn phá
nhưng tự dối lòng không sao.
 
Đôi mắt mẹ bao mùa cải đắng
trái tim con trích từ dòng chảy ngực mẹ
là khúc ruột cắt bằng mảnh sành vỡ nên nó nham nhở
con đau một, chín phần mẹ đau
 
Lần nữa như bao lần sông làng cuộn thổn thức
mùa của bội thu, của hạnh phúc
mẹ ôm con, ghé vành tai khát lời đường mật bảoổn thôi
để cơn bão qua làng rơi tiếng cười mặn mòi

LẠ
 
Ngã vào nhớ
thao thiết mãi.
Mùa trăng kia đã bao giờ dậy thì
nhuộm tình em rộ xuân đến thế?
Có phải chăng vỏ tách từ thẳm sâu trầm tích
Và mạch ngầm chưa bao giờ cởi áo
Khi gió lành thơm vào giấc mơ
…để chồi lộc ngát say!
Tháng tư này giống tháng xưa và sau?
Có thể lắm, rõ yêu rất lạ
Chạm vào em cồn cào sóng
…miên man xanh.
…người bảo ghim tim lại hay rạo rực vỡ
…thôi đành ủ mật vào thơ.

TAM ĐẢO 
 
Mây cởi cúc, mãn đường cong Tam Đảo
Ngực trắng ngần, thao thức thở
Đỉnh “Rùng Rình” phơi tóc ngàn tuổi
Nhuộm tim em xanh mướt, Tam Đảo ơi.
… “Sâu Chít” nồng, uống từng thớ thịt
Chếnh choáng “Cổng Trời”, sóng đẫy “Sán Dìu” em
Vọng thinh, đoản khúc Di Đà
Thơm vào lõm đá nhuộm màu trần gian.
… Tam Đảo say, say trong mắt say.

BƯỚC QUA
 
Có lẽ nào ta bước qua nhau
Khi giấc mơ cũng  vụng trộm
Nụ hôn nồng cũng  lịm vội vã
Bờ vai nào không dám dựa vào nhau
 
Có lẽ nào ta tuột mất ta
Nhành hoa tím thương ai lã chã tím tháng năm
Dòng nhật kí  tên người vội xóa mà thẳm sâu chảy máu
Dẫu biết  yêu là thật, đau khổ gai chích  thật hơn
ừ, người cứ vội đi trong giấc chiêm bao, trong màu nắng đói
em ôm trời sao, lọt bóng hình cưỡng ép là xác suất  vô cảm
 tình yêu đâu muốn trái ngang
dẫu đường đời, đường tình cũng quanh co, uốn lượn, rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng
và giấc mơ qua, chốn không người ta đã bước qua nhau
 
Nguyễn Thanh Huyền

Bạn đang đọc bài viết ""Anh giăng câu, chăng lưới tình em..."" tại chuyên mục Văn hóa - Văn nghệ. Chuyên trang của Tạp chí điện tử Văn hóa và Phát triển.