Về tôm cá thì cũng không đâu bì được. Nhớ lắm hôm đầu tiên ăn cơm tại miền Tây, gia chủ vồn vã mời khách. Trong không khí chân thành, chủ nhà luôn miệng mời khách “ăn tép đi”. Khi khách chưa biết gắp món “tép” ở đâu thì đã được gắp tận chén những con tôm to tướng. Lúc ấy mọi người mới ngớ ra. Cái con mà những vùng đất khác gọi là “tôm” thì ở đây chỉ xứng để cho họ bảo là “tép” mà thôi, bởi những con gọi là “tép” ấy, người ở đây bảo họ không ăn. Hay như cái cảnh người ngồi ăn ở trên, cá lẹp chẹp đớp mồi bên dưới không hề xa lạ. Với bản tính sống ở tầng đáy, nhưng tại vùng sông nước này, những con cá lóc to bằng cổ chân vẫn xô nhau đớp mỗi khi mặt nước có dấu hiệu của mồi ăn.
Xuôi về Cà Mau, sông ngòi, kênh rạch càng bủa giăng chi chít. Dưới ảnh hưởng của môi trường biển và nước lợ, thực vật rừng ngập mặn dày đặc đã bao phủ toàn vùng này, chủ yếu là những cây đước và mắm. Người ở đây có câu: “Cây mắm đi trước, rừng đước theo sau”, cây mắm, cây đước mọc dài theo bãi, dựng đứng như những bức tường thành thẳng tắp và kênh rạch cứ thế hình thành men theo. Trên thì trời xanh, xung quanh cũng chỉ một sắc xanh của cây lá và dưới làn nước cũng xanh ấy là cơ man các loài tôm cá. Dễ thấy nhất là khi nước rút, những cá chình, thát lát, cá éc, chạch lấu, bống tượng… xuôi theo dòng nước, bỏ lại lòng kênh hiện lên dày đặc những cá thòi lòi, ba khía… Cá nhiều, nên trên mỗi bàn ăn thường có món lẩu cá. Và chắc rằng, không nơi đâu có được đủ các thứ rau đồng nội như ở đây với đủ thứ lá cách, rau nhút, cù nèo, tai tượng, càng cua, bông so đũa, bông điên điển...
Trên cái “nền” lịch sử hình thành cùng sự ưu đãi của thiên nhiên dường như đã tạo ra tính cách con người nơi đây, với sự hào sảng, bình dị là điều dễ nhận thấy nhất. Ngay khi mới gặp lần đầu, họ thể hiện ngay như thể là người thân lâu lắm không gặp. Một tình người rất chân thật, một nét văn hóa khó có thể diễn tả vì đó là cái “chất” rất riêng dường như chỉ có ở người miền Tây. Và khi đã ngồi vào với nhau, câu cửa miệng “Đói thì ăn, khát thì uống” đã một lần nữa toát lên được tính chân phương, mộc mạc, tình cảm và yêu đời, yêu người của người dân nơi đây.
Thời gian lưu lại miền Tây không nhiều khiến cho việc khám phá vùng đất này chỉ như “cưỡi ngựa xem hoa”. Thế nhưng với những gì tận thấy, những ấn tượng đọng lại cũng đã khiến nhiều người thỏa được niềm mong ước, để rồi lòng tự nhủ sẽ phải quay lại miền Tây thêm lần nữa…
(Theo Báo Đắk Lắk)