Tác giả Nguyễn Thanh Huyền. Ảnh: NVCC
VƯỜN XUÂN
Nếu một ngày tình chết nơi mí mắt
và em chẳng còn lấp lánh giấc mơ
sầu đong đầy trái tim
khát vọng nào cắn nhập hồn nhau…
Nếu một ngày em không còn là sắc màu ẩn số
thì vế phương trình khai quật lời giải sai
và bài toán kia khai sinh là vô nghĩa
em còn gì khao khát nơi anh
Rồi những ngày
người bên cạnh không phải là em nữa
đưa tiễn một mối tình
sẽ ráo hoảnh như chưa từng ẩm ướt
Thôi em chẳng dại đem lòng trình diện tứ phương để ngã trượt
khi biết chắc thừa thãi của mình là đói khát của người và ngược lại
chẳng đem khoe thứ ánh sáng tình yêu mạ vàng xa xỉ
bởi thứ nắm trong tay không hẳn của mình, thứ buông lỏng chưa chắc của người
Tình yêu nhiều khi như chó hoang chạy ngoài đường vắng
đuổi theo thuần hóa thì nó vội chạy mất
em coi mình là màn đêm luân tái
rũ ánh sao xa vào dải ngân hà nguyền rủa phế thải
để bình minh về rót vào rãnh phố
có nụ tầm xuân nhú chồi biếc xanh.
MAKE UP
Có nỗi đau nào hơn thế được chăng
Hương đời quấn nhầm
Uống cạn dòng tình vẫn mãi lạ xa
Có giả dối nào hoa mĩ thế không
Mắt xuân tươi
Mà lòng đau xát muối
Cứ cho đời phải thế
Chốn vô thường dành tặng kiếp người
ở góc phù vân
Xin,
em là em
anh vẫn cứ là anh
Qua hư ảnh ngỡ mình rất thật
... gom hanh hao tô màu bớt nhạt
Và những giả định muôn đời là giả thuyết
Mặt sông chết nhưng lòng cồn cào chảy
Anh và em dòng sông đó
Ăm ắp đầy chẳng thể bù vào nhau
Rồi cứ thế đi bên đời
Những xa lạ, trò đùa rất thật
Những mảnh ghép không một tì vết
... đã tạo thành một tấm gương soi
Này, lăng kính Halloween mị ma đời người
Những lồi lõm thiên hóa khóc như cười
Để giấc mộng vẫn luôn là giấc mộng
Của mảnh vụn ghép tìm giấc mơ
... ừ, ta than trách đổi trao điều chi
Khi vận áo tàng hình
Tự khóc, tự cười vo tròn trầy xước
Những yêu thương tật nguyền
Thời gian hoen gỉ giãn hồi?!
Makeup chi, makeup số phận
Khi chót yêu những đổi trao đọa đầy…
SAY
Mắt mọng màu tình
ngực trái đỏ căng tuổi mười tám
hối tôi về cùng Phố Phủ say.
Trời tháng chín
Phượng rực?!
Băng Lăng tím!
...ghim tim bạn, bùa mê tim tôi!
Có gì khác, những ngôi sao chưa bao giờ thức ngày
lại chong đèn từ đêm hôm trước.
Có gì lạ, rượu làng Vọc chưa nhấc
mà trời, đất ngả nghiêng.
Cái bắt tay tôi và bạn "tẩy chay" mạng tín thần tốc "bốn chấm"
Gương mặt phơi sương, úng gió, sóng hằn những được mất bị lật tung, giãn hồng đến điểm vui vô bờ...
Ôi, tình bằng hữu
ngủ vùi giờ bừng giấc
Ôi, bức thư bỏ ngỏ tên người nhận
còn thơm mùi hoa nắng
...để tiếng cười dậy thì.
Bạn và tôi
Sân trường, ghế đá
...giọt ngọc hôi hổi rơi rơi...
Tôi và bạn
Tắm ký ức
châm lửa hiện tại
... cùng Phố Phủ say say!
Nguyễn Thanh Huyền