Vậy mà cũng không ít lời chê trách, thậm chí chửi rủa. Đặc biệt, có mấy vị còn cho người chờ đêm đem đến để ở hè nhà Quách Tấn: một tập thơ Mùa Cổ điển với lời chê bai thậm tệ ghi ở từng bài; một chiếc roi mây khoanh tròn trong một gói giấy và một bức thư. Thư nói đại ý: “Chưa biết làm thơ mà đã cho in sách, làm tốn giấy mực lại mất công người đọc. Tội đáng đánh năm chục roi. Nên gửi roi đến trước, nay mai sẽ có người đến thi hành bản án...”.
Thư không ghi tên người gửi. Nhưng chẳng cần suy đoán lâu la gì cũng đoán ra thôi. Thì ra đây là đòn trả đũa. Tác giả của nó là mấy vị cao niên mà không tri kỷ tri bỉ, còn hiếu thắng, trong Nha Thành Thi xã. Nguyên là mùa thu năm 1940, Nha Trang có cuộc thi thơ nhân kỷ niệm ngày kỵ của thi hào Nguyễn Du. Quách Tấn ở trong ban giám khảo. Các vị này đều có quyền dự thi mà không vị nào được giải.
Biết chuyện, có người hỏi, Quách Tấn mỉm cười đáp:
- Tôi chê thơ họ, giờ đến lượt họ chê thơ tôi. Đó là chuyện oan oan tương báo thôi mà!
- Thưa thi sĩ, báo chí sẵn đó, sao họ không viết bài phê bình gửi đăng. Thấy dở thì cứ chê, tội gì mà làm việc ám muội như thế cho mang tiếng tiểu nhân!
- Hà hà... như thế lấy gì nên chuyện để mình mua vui nữa!
Thi sĩ nói, rồi gật gù tiếp:
- Nói thật nhé, nghĩ kỹ thì tôi chẳng những không oán mà còn lấy làm ơn họ nữa cơ!
- Mang ơn họ?
- Thì thế! Vì nhờ việc này mà bạn đọc một lần nữa phải đọc lại thơ tôi, do đó thấy rõ hơn chân tướng thơ tôi. Thêm nữa, nhờ trận đòn bất công và tồi tàn này, tôi hiểu thêm lòng người và thế thái nhân tình; chưa kể là họ cũng góp phần để ngăn lòng tự thị tự đắc của tôi mỗi lần được nghe lời cổ vũ, tán dương!
Hoàng Tuyên