Người đàn bà bước vào tuổi ba lăm
Không còn những giọt lệ đầm đìa lăn trên gò má
Mọi tổn thương, buồn đau
đều được thả vào hồn sâu
Chốt cánh cửa vô hình, giữ lại cho riêng mình
Bọn tổn thương và buồn đau cùng nhau cựa quậy
Trả cơn hận bị nhốt trong ngục lòng
chúng giãy giụa để lòng đau…
Nhưng
người đàn bà bước vào tuổi này không được phép buồn lâu
Phải tự làm bác sĩ cho tâm hồn mình vì không dễ tìm ra “bác sĩ”
Người đàn bà khao khát được bên người tri kỷ
và chẳng níu giữ những gì đã muốn ra đi
Người đàn bà tuổi này bớt sân si
Nghe tiềm thức của mình nhiều hơn nghe bên ngoài tác động
Người đàn bà tuổi này yêu vô cùng sự sống
Nghểnh mặt cao đi trên chính chân mình…
Thuý Mơ